Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Miền Bắc tiến chiếm miền Nam.
Từng đợt sóng người ào ạt ra đi. Trong số người đó có gia đlnh
ông bà Nghị, một viên chức của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.
Sau 5 năm sống nơi xứ lạ quê người, ông bà Nghị phải bôn ba
đầu tắt mặt tối. Nhưng đồng lương cũng chỉ vừa đủ cho hai ông
bà cùng với Duyên, đứa con gái đầu lòng vừa tròn 15 tuổi, sinh
sống.
Ông Nghị lúc nào cũng thấy buồn. Chẳng lẽ ông phải chết già ở
cái nơi xa quê hương như thế này hay sao? Những đêm nằm
thao thữc, ông vẫn bàn với bà Nghị là ông muốn am một thằng
con trai để nối dòng. Cuối cùng, bà Nghị cũng đồng ý với ông.
Hai vợ chồng cố gắng chơi “rút” để kiếm thêm một thằng cu tí.
Trời không phụ lòng người. Sau một thời gian đụ đéo đủ kiểu,
bà Nghị cấn thai. Rồi sinh được thằng Quyền.
Ngày thôi nôi của Quyền, ông bà Nghị tổ chức một buổi tiệc nhỏ
mời một vài người lối xóm đến chung vui. Rượu vào lời ra. Mỗi
người đóng góp với ông bà
Nghị một vài ý kiến, để cãi thiện cuộc sống.
Ông Bá, một người bạn lol xóm đề nghị:
- Chính phủ Mỹ không bao giờ bỏ đói người dân đâu ông bà
đừng có lo.
Bà Bá vuốt đuôi chồng:
Ông bà cứ làm như tụi tui đi. Khỏe re hà.
Bà Nghị ngạc nhiên:
- Làm. . . sao”‘ Ông bà chỉ giùm tui đi?
ông Bá tỏ vẻ sành sõi:
- Bà cứ khai là ông nhà bỏ đi. Rỏi bà xin lãnh trợ cấp vì có hai
con nhỏ không có cha.
Ông Nghị tỏ về không thích. Ông bàn ra:
- Thôi. Mình còn làm dược thl cố gắng làm ăn. Tiền trợ cấp nên
để cho những gia dlnh thật sự khó khăn người ta hưởng.
Bà Nghị phản đol chỏng:
- Hơi sức dâu mà ông lo bò trắng răng. Hưởng được thì cứ
hưởng chớ…
Ông Nghị vẫn chưa chịu:
- Nhưng trước sau gì nhà nước cũng bắt được tui. Rồi bắt tui
cấp dưỡng cũng vậy thôi.
Ông Bá cười ngặt nghẽo:
- Anh hay lo xa quá. Khi nào anh đi làm lương bỗng cao nhà
nước mới bắt anh cấp dưỡng. Đàng này anh thầu cắt cỏ, lãnh
tiền mặt. Cứ khai thất nghiệp. Ai mà biết.
Đàn bà vốn có tánh tham lam. Nghe vợ chồng ông Bá bàn, bà
Nghị làm ngay một bài tính nhẫm trong đầu:
“Ông Nghị thầu cắt cỏ. Mỗi tháng sau khi trừ chi phí, ông kiếm
cũng được khoảng 2.000 dồng. Bà sẽ xin tiền trợ cấp cho ba mẹ
con. http: Mỗi tháng ít nhất cũng có khoảng 500
đồng nữa cộng thêm foodstamp. Rồi bà sẽ xin housing, khỏi
phải trả tiền nhà, khỏi phải lo tiền ăn học cho Duyên sau này.
Coi như hai vợ chồng mỗi
tháng dư ra ít nhất là hai ngàn. Một năm dư được hai mươi lăm
ngàn.
Chỉ cần 4 năm, ông bà sẽ có dư 100 ngàn. Một số tiền to lớn mà
bà Nghị chưa bao giờ dám mơ ước tới. Chừng đó, có vốn rồi.
Hai người sẽ ở lại với nhau một cách chính thức, mở cơ sở làm
ăn, chủ cả như thiên hạ.”
Ông Nghị nảy giờ vẫn chưa yên tâm. Ông bàn ra:
- Vợ chồng con cái đang sum họp như vắy không muốn lại
muốn ly dị để mỗi tháng thêm vài trãm bạc làm chi.
Bà Nghị gạt đi:
- Thêm đồng nào đỡ đồng đó chứ ông.
Ý bà Nghị dã quyết, cuối cùng ông Nghị cũng phải chìu theo.
Ông Nghị tạm thời phải dọn hết đồ đạc, gởi tạm nhà ông Bá. Bà
Nghị xin được trợ cấp dễ dàng nhờ có con nhỏ, lại bị chồng bỏ.
Ông Nghị cứ sáng sớm là lên đường đi cắt cỏ. Chiều tối mới về,
gởi xe bên nhà ông Bá rồi lủi thủi về nhà y như một tên trộm,
Nhiều đêm đang ngủ, nghe tiếng người đi bên ngoài, ông bà
Nghị cũng giật mình lo lắng. Hai người chỉ sợ cảnh sát dến gõ
cửa, hoặc là nhà nước cho người đến
diều tra. ông Nghị lo lắng hàn với vợ: .
- Từ xưa đến giờ, anh không quen với những việc làm lén lút
như vấy. Anh cảm thấy. .. nó thế nào ấy. Khó chịu lắm.
Bà Nghị cằn nhằn:
- Ở bên này, 100 người là hết 99 người hưởng trợ cấp làm tiền
mặt. Có ai lo đâu. Chỉ có một mình ông là hỏng giống ai hết.
Ông Nghị chán nãn, thôi không tranh luận với vợ nữa.
Cuộc đời không êm ã trôi như bà Nghị tưởng. Bỗng một hôm, sở
xã hội cho người dến xét nhà vì có tin báo ông Nghị vẫn còn
chung sống với bà. May mắn là khi nhân viên thanh tra đến
ông Nghị đi làm không có nhà. Bà Nghị làm ra vê oan ức, khóc
than:
- Ổng đã bỏ mẹ con tôi mấy năm nay. Có lo lắng gì cho tôi đâu?
Người nhân viên gốc Việt trình bày:
- Tôi cũng chẳng thắc mắc gì về dời sống của bà.
Nhưng trên sở nhận được tin báo là ông và hà vẫn còn chung
sống. Vì thế mà sở cử tôi xuống đây để điều tra.
- Ai mà tàn ác quá vậy trời. Thật tình thì … lâu lâu ổng cũng cồ
ghé thăm hai cháu một lần. Người ta hỏng biết đi đồn bậy hạ.
- Vâng. Nếu thật sự như vậy thì thôi. Nhưng nếu ông nhà trở lại
với hà thì bà phải khai báo với trên sở. Nếu không, bà phải chịu
hoàn toàn trách nhiệm.
Bà Nghị cám ơn rối rít. Tối dến, khi ông Nghị đi làm về bà đem
chuyện đó ra bàn với chỗng. Bà đề nghị hay là tạm thời ông
lánh đi nơi khác một thời gian. Chờ chừng nào êm êm hãy trở
về. Ông Nghị lại phải làm theo ý bà một lần nữa. Tạm
thời, ông đi share một phòng nơi nhà người bạn, cách vợ con cả
tiếng đồng hồ lái xe.
Trong thời gian ông Nghị không có ở nhà không ai kiểm soát,
con Duyên cũng đi chơi suốt ngày với đám bạn của nó. Bà Nghị
ở nhà một mình với thằng con nhỏ. Mỗi chút bà mỗi nhờ đến
ông Bá, người bạn tốt bụng bên cạnh giúp đỡ.
Bà Bá làm việc cho một nhà hàng Tàu nơi trung tâm thành
phố._ Mỗi ngày bà phải có mặt ở nhà hàng từ 10 giờ sáng. Làm
việc mãi đến 10 giờ đêm mới về. Đặc biệt trong ba ngày cuối
tuần, thứ Sáu, thứ Bảy và Chúa Nhật, nhà hàng bán đến 2 giờ
sáng mới đóng cửa nên hà phải về nhà thật khuya.
Nhờ vậy, suốt ngày ông Bá chỉ đi ra đi vô chẳng phải đi làm
việc gì cả. Vì chính hai ông bà cũng đang hưởng trợ cấp của
chính phủ.
Tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ tan học chưa kịp dứt là Tuân
đã phóng nhào ra khỏi lớp. Nó muốn lấy xe thật nhanh để khỏi
hị kẹt trong đống xe cộ hổn
độn của parking nhà trường.
Đám thằng Vũ, con Duyên và con Mai đã đi bộ ra cổng đợi nó.
Tuần nào cửng vậy, cứ mỗi thứ Sáu, tan học xong là bốn dứa
tvi nó chất hết lên xe, rủ nhau đi du hí…
Tuân, Vũ, Duyên, Mai học cùng một trường nhưng bốn dứa học
bốn lớp khắc nhau. Vậy mà chủng đi chơi chung với nhau một
băng mới lằ lạ. Có lẽ là tại tụi
chúng hợp “gu” với nhau. Niêm vui của chúng là hợp nhau uốn
rượu, quậy và. . . làm anh bất kể nơi nào.
Xe vừa ra tới xa lộ, thằng Tuân dã nhấc nhở Vũ và Mai:
- Hai đứa bây ngồi băng sau muốn làm gì thì làm. Nhớ đừng có
dòm ngó chuyện tụi tao nghe chưa.
Vũ vừa cười hô hố, vừa trà lời nó:
- Chuyện tụi lao làm còn chưa xong, hơi sức đâu mà để ý tụi
bây.
Vũ vừa nói vừa ôm con Mai dè ngĩla xuống băng ghế. Hai dứa
vừa hun hít, vừa bóp vú, bóp chim nhau loạn xạ.
Nơi ghế trước, Tuân một tay lái xe, tay còn lại nó vén váy con
Duyên, thọc vào háng con nhỏ mà táy mày. Con Duyên cũng
chẳng vừa. http: Nó chỏm người qua, kéo cá
lipper quần của Tuân xuống. Vừa tính biểu diễn một màn thổi
kèn, chợt như sực nhớ ra điều gì, nó quay ra sau nói với hai
đứa bạn:
- Ê xào khô thì dược. Đừng có xào ướt trên xe. Cảnh sát thấy
được là bỏ mẹ cả đám.
Con Mai từ nãy giờ mới chịu lên tiếng:
- Chơi gì kỳ vậy. Đang hứng mà hỏng cho chơi. Khí lên tới óc rồi
đây nè.
Vũ vừa cười khằng khặc, vừa chêm thêm một câu:
- Đụ mẹ. . . Hỏng cho chơi chắc tao phải “sục” cho nó đỡ tức
dái.
Tuân bảo hai đứa nó:
- Để dành tối chơi. Trể một chút hộ chết hả?
Vũ và Mai cười khằng khặc, nói vọng ra băng trước:
- Vậy thì chạy lẹ lên. Hai đứa tụi tao. . . nứng lắm rồi đó…
Duyên đang đi đường lươi Tuân, ngừng lại nói:
- Tụi bây làm như tụi tao. . . hỏng nứng vậy. . .
Chiếc xe Mustang đời 66 ngừng lại trước một khách sạn sang
trọng dọc bờ biển. Vũ ngạc nhiên hỏi Tuân:
- Ê Đậu xe ở đây làm gì mậy?
Tuân trả lời mạt cách tự nhiên:
- Mướn phòng chớ làm cái gì.
Mai và Duyên cùng nhao nhao lên:
- Lấy cái gì làm tiền mà mướn. Ngủ bụi đời mẹ nó cho rồi.
Tuân tỏ vẻ dàn anh:
- Chuyện đó để tao lo. Tụi bây câm cái mõm lại đi.
Vũ Duyên, Mai trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Tuân đi thẳng
lại quầy làm thủ tục thuê phòng. Cả ba đứa bán tín hán nghi
chưa kịp hỏi đã thấy Tuân dơ cao hai xâu chìa khóa lắc lắc. Ba
đứa nối gót Tuân chui vào thang máy.
Lên đến tầng thứ tư, Tuân mới đưa cho Vũ một chìa khóa
phòng. Hắn còn dặn kỹ:
- Tụi bây. . . chơi cho đã đi. Đủng 8 giờ xuống dưới nhậu. Ô kê?
Vũ vẫn còn thắc mắc, hỏi Tuân:
- Ê lỡ đói thì lấy. . . cặc gì ăn đây?
- Mầy cứ kêu order, biểu bồi mang lên phòng.
Rỏi tiền ở đâu mà trả?
- Tao trả rỗi. Đừng có lo. Cứ hưởng đi.
Bình Luận